Phận đời
Người đi xa xứ, bỏ quê nhà
Tay ôm giấc mộng với bao la
Bữa cơm chan lệ nơi đất lạ
Thầm nhớ dáng mẹ tự hôm qua.
Sáng ra nhặt nắng bên công trường
Chiều về gió lạnh buốt tơ vương
Ngôn ngữ lạ hoắc, lòng đơn bóng
Chữ về chôn đáy giấc quê hương.
Làm thuê, làm mướn, đời phiêu bạt
Gửi từng đồng lẻ về cho cha
Có ai hiểu hết bao đêm trắng
Người con xa xứ khóc phương xa.
Tấm lưng gầy gánh bao ước mơ
Cả đời chỉ mong một ngày thơ
Dẫu thân tơi tả trong sương gió
Vẫn cười, vẫn sống, vẫn không ngờ.
Có những cuộc đời như giọt sương
Sớm rơi lặng lẽ giữa vô thường
Nhưng trong lặng lẽ, tim còn đập
Vì người, vì nghĩa, bởi tình thương.